Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

"Ước gì mình biết khi còn teen"

0
(thongtin247) - Khi tuổi đời đã đến một ngưỡng nào đó đủ để bạn tích lũy những kinh nghiệm, nhìn lại năm tháng tươi đẹp tuổi học trò, có thể bạn sẽ thở dài, giá như ngày ấy...

1. Mình biết yêu chính mình hơn

Sẽ luôn có người xinh đẹp hơn ta, thông minh hơn ta, giàu có hơn ta - thế thì có sao! Một khi đã bước sang tuổi trưởng thành, nhìn lại bạn sẽ hiểu, điều quan trọng nhất là nên học cách yêu chính bản thân mình, nỗ lực làm tốt nhất trong giới hạn có thể. Tại sao phải làm khổ bản thân vì chuyện ganh tị, đua tranh với những "đỉnh cao" không tưởng?

2. Sống vui hơn

Tuổi mười lăm, mười tám, đừng bỏ lỡ nụ cười. Chớ nên để mình vướng vào stress với những vấn đề trường lớp, những cậu bạn trai, chuyện xin việc, mục tiêu sự nghiệp, lựa chọn cuộc sống... Cái gì đến rồi sẽ đến, cứ sống vui với những năm tháng đẹp nhất cuộc đời, bạn rồi sẽ thấy luôn có một kế hoạch cho chính mình vào đúng chỗ, đúng thời điểm.

3. Tìm ra tính cách

Không ai quyết định được điều gì sẽ đến trong cuộc đời mình, nhưng ta hoàn toàn có thể khống chế cách mình phản ứng với những điều đó một khi chúng xảy ra. Và chính trong những khoảnh khắc ấy, bạn nhận ra mình là ai, con người đó trùng khớp bao nhiêu so với mẫu người bạn mong muốn trở thành.

4. Kì dị rồi sẽ qua

Thân hình béo tròn béo mập rồi sẽ rời bỏ bạn, và bạn cũng không mãi mãi là cô gái cao lều khều nhất lớp - bọn con trai rồi sẽ lớn vượt lên. Điều này tốt cho lễ hội khiêu vũ đấy!

5. Ký ức rồi cũng qua

Tới cuộc họp lớp sau 5 năm chia tay, gặp lại cô bạn gái từng nói điều thật tệ với mình, bạn sẽ thấy, cô ấy đã quên chuyện cũ từ lâu, và nếu nhắc lại, chính cô ấy cũng cho rằng nói như vậy thật ngớ ngẩ. Tương tự, sẽ chẳng mấy ai nhớ "hot boy", "hot girl" ở trường khi đó là ai.

6. Đừng giới hạn bạn bè

Quên ngay cái cụm từ "mẫu người của tớ" đi. Bạn không nên mắc kẹt với duy nhất một anh chàng trong những năm tháng tuổi xanh, thay vào đó, nên cho mình cơ hội kết bạn và tìm hiểu nhiều kiểu người khác nhau, có thể bạn sẽ ngạc nhiên trước tuýp người mình chưa từng nghĩ có tồn tại trước đó.

7. Nghĩ về nghề của bạn

Tới lúc phải chọn trường, bạn hãy nhớ: Đừng mơ ước viển vông hay chọn ngành mình không yêu, không phù hợp. Chỉ nên chọn học ngành Lịch sử nếu bạn thực lòng muốn trở thành cô giáo dạy môn đó mà thôi.

8. Không vội

Nên dành thời gian cho chính mình, nếu bạn vội vàng, mọi chuyện sẽ rối tung và kết cục là, đến giữa những năm 20 tuổi bạn vẫn phải hì hụi sửa sai, thu dọn đống lộn xộn đó.

9. Tự tin là chính mình

Đừng quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về bạn. Bởi điều này sẽ không còn quan trọng khi bạn đến tuổi 30. Và nhớ học một ngoại ngữ nào đó nhé! Hành trang rất tốt cho sự tìm tòi, tự học sau này của bạn.

10. Cho phép mình được theo đuổi

Đừng theo đuổi bọn con trai. Chẳng bao giờ hiệu quả đâu nếu làm cọc đi tìm trâu bạn ạ. Hãy vô tư đúng với tuổi của mình. Bạn có thể thinh thích một tên con trai nào đó, làm điệu để thu hút cậu ấy, nhưng quỵ lụy, săn đón để tối về tương tư rồi quên cả học bài, quên cuộc hẹn cà phê với những cô bạn gái thì còn lâu!

Theo Huyền Anh ( Dân trí/ MSN)


Read more

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

PHỤ NỮ XẤU NHƯ LÀ TÁCH TRÀ

0
(thongtin247) -
Ngày xưa có người hỏi Aristotle “Tại sao có nhiều người đàn bà đẹp lại lấy đàn ông chẳng ra gì?”. Nhà hiền triết trả lời “Bởi vì đàn ông thông minh chẳng dại gì lại lấy đàn bà đẹp”. Một câu trả lời thông minh, dí dỏm và ý nghĩa làm sao.

Thật vậy, chúng ta có thể kể ra hàng ngàn tác hại của việc lấy vợ đẹp, hàng ngàn thiên tài đã lấy vợ “xấu xí hơn người”. Gia Cát Lượng là một trong số những thiên tài đó.

Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, một thiên tài quân sự mà nhắc đến tên ông thì bất cứ một tên “phó thường dân” nào cũng biết. Ông là một trong những nhân vật đã viết lên những trang sử hào hùng của lịch sử Trung Hoa. Tài cán ông là vậy, còn về ngoại hình? Là một con người cực kỳ khôi ngô, tuấn tú “mình dài tám thước, mặt đẹp như ngọc”, đẹp trai phải nói là “chim sa cá lặn” . Ấy vậy mà ông lại đi kết duyên với một cô gái “xấu hơn một người xấu bình thường”. Điều đáng nói ở đây là ông cưới vợ không phải vì lý trí mà là vì “yêu bằng cả trái tim mình”.

Tình yêu của ông đã vượt qua cái gọi là “cân sắc cân tài”.

Chuyện tình của Gia Cát Lượng

Lại nói chuyện Gia Cát Lượng “đàm thê luận ái”, tự cho là “Trong mắt kẻ si tình hiện Tây Thi” là có ý tôn trọng vợ. Thực tế ra sao? Bùi Tùng trong “Tam Quốc chí

– Gia Cát Lượng truyện” có chú giải: “Đừng bắt chước Khổng Minh chọn vợ, chỉ lấy được con gái xấu của A Thừa”.

A Thừa, chỉ danh sĩ đất Kinh Châu Hoàng Thừa Ngạn. A Nữu là con gái Hoàng Thừa Ngạn, tuy xấu xí nhưng là tài nữ. A Nữu thích sáng tác, cũng có viết về quản lý học. Đọc những áng văn ưu nhã của A Nữu, nhiều vị trong giới công thương đem lòng hâm mộ không dứt, cứ nghĩ A Nữu là một học giả xinh đẹp. Song gặp mặt cô, tất cả đều “chạy mất dép”, nói: “Nhìn một cái, hối ba ngày”.

Điều làm A Nữu có phần bất ngờ là có một chàng tên Gia Cát Lượng đem lòng yêu cô, cả hai sánh bước vào quãng đời lãng mạn. Người ta thường thấy hai người dắt tay tản bộ trên bãi cỏ mượt ở khu công nghiệp Ngọa Long. Nên biết, Gia Cát Lượng là một chàng đẹp trai có tiếng, “thân cao tám thước, dung mạo tuyệt vời”. Rất nhiều cô gái đẹp thầm yêu Gia Cát Lượng, vì sao chàng lại thân mật với A Nữu như vậy? Những kẻ hiếu sự tìm ra nguyên nhân rất nhanh: Thứ nhất, bố A Nữu chính là thầy Gia Cát Lượng, và A Nữu với Gia Cát Lượng nhanh chóng trở thành tình yêu “con thầy” điển hình; thứ hai, Gia Cát Lượng vừa lấy A Nữu và họ đang trong tuần trăng mật.

Người ta nghi ngờ và lẩm bẩm: Làm sao chàng trai đẹp lại lấy cô gái xấu như vậy, thật là cuộc hôn nhân kỳ quái! Các cô xóm giềng hỏi A Nữu, A Nữu đáp:

- Các chị đừng đoán mò làm gì! Để em nói luôn, không phải Gia Cát Lượng không thấy tóc em nhuộm vàng, mặt có nốt ruồi, cũng không phải thẩm mỹ của chàng có vấn đề, mà chính vì chàng biết vượt qua hình thức để thưởng thức vẻ đẹp nội tâm.Cũng vì điều đó em mới lấy chàng. Em tìm thấy một tình yêu siêu phàm, thoát tục từ Gia Cát Lượng.

Các cô hàng xóm càng ngạc nhiên:
- Cô làm thế nào để bỏ bùa Gia Cát Lượng?
A Nữu cười chúm chím:
- Các chị cứ hỏi chàng đi!
Các cô lại đi hỏi Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng trả lời:
- Thật sự, trong mắt trong tim tôi, A Nữu còn đáng yêu hơn nhiều cô gái đẹp khác.
- Sao có thể thế nhỉ? Các cô hàng xóm quyết tâm muốn hiểu rõ ngọn ngành.
- Các chị muốn đáp án phải không?
Gia Cát Lượng lấy từ trong thư phòng ra cuốn tạp chí “Bạn gái Tam quốc”, nói:
- Câu trả lời ở trong này. Các cô hàng xóm tra mục lục tạp chí, thấy có bài tản văn của Gia Cát Lượng, đầu đề là “Phụ nữ xấu như tách trà”. Giở vào trong, bài tản văn điển nhã và tình tứ của Gia Cát Lượng viết rằng:
Phụ nữ xấu như tách trà

Phụ nữ xấu như tách trà. Ngồi trong sân vắng vẻ, tách trà như tâm tình của cô gái. Xuân qua thu lại, thế sự như mây. Người đời hay nói: rượu, thuốc lá, trà là ba báu vật của đàn ông. Tài nữ như thuốc lá, mỹ nữ như rượu nồng, còn phụ nữ xấu chỉ lặng lẽ như trà tỏa hương. So với hương trà man mác, vô luận khói thuốc đắng cay hay men rượu nồng nàn, đều thành dung tục. Song người đời lại say mê sự kích thích của rượu và thuốc lá, ít ai thư thái để tận hưởng vị thanh khiết của trà.

Đúng vậy, phụ nữ xấu không lồ lộ vẻ đẹp trời ban, song tâm hồn họ thanh tao như hương trà. Xa lánh thế gian huyên náo mới có thể giữ được sự thuần khiết của tâm hồn, mới có thể hiểu nhã thú của đời người. Phụ nữ xấu, bất kể đi làm hay ở nhà, việc gì họ làm cũng chỉn chu. Phụ nữ xấu lương thiện, biết hy sinh, không cầubáo đáp, không tranh giành, hệt như hương trà u mặc thời ẩn thời hiện.

Song, trong khi người đời tán dương tài nữ, xum xoe mỹ nữ thì họ lại đối xử với phụ nữ xấu thật bất công. Phụ nữ xấu chan chứa thương yêu mà không một ai nhớ họ, nhưng họ cũng không để ý mà chỉ rút vào im lặng. Trong khi những người đẹp làm bao chuyện ầm ĩ, phụ nữ xấu vẫn thản nhiên giữ gìn mỹ đức. Có một điều an ủi, nhiều người đẹp khi trút lớp phấn son ra, họ xấu hổ không còn đứng trước phụ nữ xấu. Phụ nữ xấu yêu ai, người đó sẽ là người tình trong mộng. Họ khiêm nhường, như tách trà. Một làn gió nhẹ thổi qua, mặt tách trà gợn sóng, chờ đợi người tới thưởng thức. Mà người thưởng trà sẽ có được một đời hạnh phúc.
Các cô hàng xóm xem xong, xuýt xoa:
- Gia Cát Lượng ôi là Gia Cát Lượng, cậu đúng là biết nịnh vợ. Bọn tôi thật hồ đồ, không biết cô ta lấy cậu là có phúc hay cậu lấy cô ta là có phúc đây? Gia Cát Lượng và A Nữu lặng lẽ nhìn nhau, cùng mỉm cười.

suu tầm

Read more

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Em yêu anh, phẩy

0

(thongtin247) -

Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...

Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp, "Point" có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai, họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.

Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy)

Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
_ Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt

Và cái tên được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:

- Point Virgule!

Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:

_ Dạ, có mặt!

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.

Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?

Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.

Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.

Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:

_ Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.

_ Xin cô vui lòng đọc nội dung... ,Virgule cầm bút và lắp bắp nói.

Cô đọc với giọng run:

_ Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.

(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm").

Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại.

Cô đọc:

_ Je t'aime- Je t'adore....

_ Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!

Séraphine làm theo:

_ Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule...

_ Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.

Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:

_ Anh cũng yêu em, Séraphine.

Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.

Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...

(Sưu tầm)


Read more

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

3 cách đơn giản để luôn vui vẻ

0
(thongtin247) -

3 cách đơn giản để luôn vui vẻ

Những “gánh nặng” này đè lên vai chúng ta từ ngày này qua ngày khác đến mức có đôi khi ta cảm thấy "Không hiểu mình sống để làm gì".

Thật may mắn, có rất nhiều điều thú vị mà tự ta có thể tạo ra để cân bằng với những nghĩa vụ và trách nhiệm dường như rất nặng nề kia.

Hãy thử 3 cách đơn giản dưới đây để cuộc sống của bạn thêm thi vị nhé:

Dành thời gian cho nghỉ ngơi

Bạn có thể nghĩ rằng bạn quá bận rộn, chẳng có lúc nào để mà vui vẻ, thư giãn. Nhưng nếu đúng là quá bận thì bạn lại càng cần sự nghỉ ngơi hơn bất kỳ ai! Bạn không cần phải dành trọn thời gian biểu của mình để nghỉ ngơi, tận hưởng những lợi ích mà nó mang lại. Đơn giản hơn nhiều, thời gian cho thư giãn và “lấy lại sinh lực” chỉ chiếm của bạn 1-2lần/tuần mà thôi.

Bạn có thể dành thời gian cho gia đình thân yêu, xem một bộ phim hay “trốn” vào một cuốn sách thú vị, đắm mình trong bồn tắm dịu mát hương hoa cỏ hay thậm chí là thả bộ trong công viên gần nhà. Đừng biến những hoạt động này thành một điều gì đó cứng nhắc, khiên cưỡng bởi điều quan trọng là bạn thực sự cảm thấy mình được thư giãn, mọi căng thẳng tan biến.

Chân thật với cảm xúc bản thân

Bạn có nhớ lần cuối khi làm một việc gì đó là vì bạn thực sự mong muốn? Nhiều người trong số chúng ta thường đặt cảm xúc bản thân sang một bên mỗi khi quyết định làm một việc gì đó, nhất là những nghĩa vụ “quan trọng”. Tuy nhiên, hãy tự cho phép mình làm những gì mình thật sự thích, dù đó chỉ là vài công việc vặt vãnh nhất trong nhà.

Bạn có thể lựa chọn thời điểm, không gian để cảm xúc của bạn được bùng nổ nhất. Bạn có thể tham gia một vài diễn đàn chia sẻ những chủ đề mà bạn quan tâm, tham gia các nhóm, hội có cùng sở thích… chắc chắn bạn sẽ cảm thấy cuộc sống này thật thú vị biết bao.

Luôn hài hước trong mọi hoàn cảnh

Sự hài hước luôn tạo cảm xúc tốt ngay cả khi bạn ở vào thời điểm đen tối nhất, tưởng chừng như không thể chịu đựng được. Nếu bạn muốn cuộc sống của mình thú vị hơn, hãy luôn mỉm cười mỗi khi có thể!

Hãy quan sát mọi vật, mọi sự việc bằng con mắt hài hước, vui vẻ và trau dồi điều này bằng cách đọc các cuốn truyện cười, xem phia hài hay đơn giản là những bộ phim hoạt hình hóm hỉnh.

Ngay lúc này, hãy thử tìm kiếm những ý nghĩ hài hước về những điều bạn đã từng trải qua. Và chắc chắn rằng, trong mọi trường hợp, bạn sẽ luôn nhìn thấy “ánh sáng cuối đường hầm” cho dù sự việc có bi đát thế nào.

Hãy học cách tự giễu bản thân, nhưng đừng quá mức nhé. Hãy giúp người khác nhận ra lỗi cũng bằng cách vui vẻ, hài hước như vậy. Bạn càng tập trung vào những ưu điểm của vấn đề thì bản thân bạn sẽ càng cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái.

Những gợi ý trên đây nghe có vẻ rất đơn giản nhưng không dễ thực hiện. Bạn cần thường xuyên luyện tập, đặc biệt là cách thứ 3 để luôn cảm thấy cuộc sống này luôn tươi mới và hạnh phúc hơn!

Read more

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

7 mẫu phụ nữ dễ có hạnh phúc trong hôn nhân

0
(thongtin247) -
Người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cũng không nhất định phải là người rất thông minh, nhưng nếu cứ hành động một cách ngốc nghếch thì hạnh phúc cũng sẽ sớm bỏ họ mà đi.
7 mẫu phụ nữ dễ có hạnh phúc trong hôn nhân
ảnh minh họa

Tương đối độc lập về kinh tế: Có những người phụ nữ coi chồng như một ngân phiếu dài hạn, suy nghĩ này rất nguy hiểm. Một khi kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào người chồng, hôn nhân sẽ rất dễ đổi chiều. Một người phụ nữ có thể kiếm tiền không nhiều nhưng cũng đủ để sống dựa vào chính mình. Còn những người phụ nữ của gia đình nhất định phải làm theo tam tòng tứ đức.

Mặc dù công lao của những người phụ nữ như vậy cũng không phải ít nhưng bởi không có thu nhập kinh tế thực tế thì cũng không được mọi người nhìn nhân rõ. Trừ khi người chồng hết mực ủng hộ, hoặc do một nguyên nhân nào đó không có cách giải quyết, nếu không bạn không nên bỏ việc. Thời của những phụ nữ quá vì gia đình đã qua, bởi khi mình không có thu nhập sẽ khó tránh khỏi phiền phức, tệ hơn người chồng sẽ không coi trọng.
Có lòng độ lượng: Hai người có tính cách khác nhau, thói quen sống, tính cách, sở thích sẽ có điểm khác nhau. Nếu không sống thoáng, không coi đối phương là một tiêu chuẩn để mình thay đổi theo cho phù hợp sẽ khiến đối phương có phản ứng bất mãn. Chuyện lớn tìm cách thông cảm, chuyện nhỏ coi như không có mới là cách làm thông minh.

Biết trân trọng bản thân mình: Phụ nữ lo việc gia đình, yêu chồng, yêu con là những việc hết sức tự nhiên nhưng cũng không thể vì thế mà quên đi bản thân mình. Trân trọng bản thân mình cũng chính là yêu gia đình.

Không tính toán những chuyện nhỏ nhặt: Một gia đình sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Đối với việc lớn, quan trọng nên làm theo thứ tự, không nên hồ đồ, còn đối với những việc nhỏ nhặt không nên quá tính toán. Nếu thường xuyên vì những việc không đâu lại gây nên những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng, lâu dần tình cảm sẽ thay đổi. Nếu như cứ suốt ngày than phiền, càu nhàu bên tai thì sao có thể vui vẻ, hạnh phúc được?

Có sở thích của riêng mình: Nếu ngoài gia đình, chồng, con, bạn không có thời gian, hứng thú, sở thích dành cho riêng mình như thế sẽ dẫn đến một số chuyện rắc rối từ gia đình. Bạn sẽ cảm thấy như mất đi một cái gì đó. Vì thế phụ nữ cần có không gian dành cho riêng mình.

Dịu dàng: Người phụ nữ dịu dàng biết cách lấy nhu thắng cương, không bao giờ nổi cáu với chồng. Khi gặp chuyên bực mình không bao giờ lớn tiếng, cũng không bao giờ lên mặt với chồng trước người khác. Người phụ nữ dịu dàng cũng không bao giờ so sánh chồng với người khác. Người phụ nữ như vậy sẽ có cuộc sống gia đình hạn phúc, thanh thản.

theo xaluan.com



Read more

Vitamin Hạnh phúc

0
(thongtin247) -

Có khi nào bạn nhìn nhận hạnh phúc là một loại vitamin và tâm niệm có được nó càng nhiều, cuộc sống của bạn càng tốt đẹp hơn? Điều này có vẻ đúng vì hẳn rồi, hạnh phúc là cái đích tận cùng của mọi cái đích. Với một vài người, con đường đến hạnh phúc của họ khá đơn giản. Với một số khác, hành trình đôi khi lại không dễ dàng như vậy. Vậy thì, tại sao chúng ta không khám phá xem, bản chất của cảm giác hạnh phúc là gì, và làm sao để đạt được hạnh phúc viên mãn?

“Có thứ bạn muốn” hay “muốn thứ bạn có”?

Đặt một người nghèo và một người giàu lên bàn cân hạnh phúc, khó đoán chắc được ai se giành phần thắng. Hạnh phúc mặc dù bao gồm và xuất phát từ việc được đảm bảo đầy đủ các điều kiện vật chất cua cuộc sống nhưng bản chất hạnh phúc hoàn toàn không phải là những thứ đó.

Nhà tâm lý học Jeff Larsen và Amie AcKibban thuộc ĐH Công nghệ Texas và ĐH Wichita (Mỹ) đa thực nghiệm lý thuyết này bằng việc hỏi các sinh viên xem họ đang sở hữu những tài sản gì (trong danh sách 52 loại gồm ôtô, dàn âm thanh, giường ngủ đẹp, điện thoại đời mới...) và mức độ thích thú của họ với những đồ vật đó. Kết quả cho thấy việc sở hữu lâu các vật dụng, cảm giác quá quen thuộc với chúng dần dần khiến bạn cảm thấy kém hạnh phúc vì có được chúng. Nhưng nếu đồ vật nào tạo ra cảm giác bạn vẫn cần chúng lại khiến bạn cảm thấy rất hạnh phúc.

"Sở hữu một đống tài sản không phải là chìa khoá của hanh phúc. "Tình cảm" với đồ vật mới là quan trọng. Bạn nên "cảm kích" chúng chứ không phải đơn giản coi chúng là danh sách đồ đạc của bạn" - Larsen chia sẻ.

Khảo sát này cũng giúp ta nhìn nhận lại một vài khái niệm vẫn thường bị nhầm lẫn: muốn những gì ta có và có nhưng gì ta muốn. "Muốn" nhiều hay ít cũng ảnh hưởng đến mức độ hạnh phúc khi bạn có được chúng.

Hạnh phúc khiến bạn khỏe hơn

Ta thường nghe người khỏe mạnh thì cảm thấy hạnh phúc. Nay các nhà khoa học còn chứng minh được rằng người hạnh phúc và thoả mãn hơn trong cuộc sống cũng khỏe mạnh hơn. Đây không chỉ là những suy đoán theo kiểu triết lý thông thường, mà thực tế, nhưng biểu hiện của nó khá rõ ràng.

Các nhà khoa học Australia đề nghị 10.000 người đánh giá về các chỉ số sức khoẻ của họ, bao gồm tính ổn định của sức khoẻ, các hạn chế của sức khỏe và sức khỏe thể chất. Đồng thời hỏi họ 2 câu hỏi khác để đánh giá mức đô hạnh phúc và thỏa mãn trong cuộc sống: "Trong một tháng qua, bạn có thấy hạnh phúc không?" và "Cân nhắc tất cả những gì bạn đang có, bạn thoả mãn ra sao với cuộc sống của mình?". Kết quả thu được là bằng chứng mạnh mẽ cho thấy hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn là hai nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến các chỉ số sức khỏe. Không những thế, củng cố hạnh phúc, tăng cường cảm giác khuây khỏa, yêu cuộc sống cũng là cách để khỏe hơn.

Lợi ích của trạng thái hạnh phúc là nó giúp duy trì tình trạng khỏe mạnh trong vòng ít nhất 3 năm. Tất nhiên, kết luận này độc lập với các nhân tố ảnh hưởng đến sức khỏe khác như hút thuốc, hoạt động thể chất quá tải, sử dụng đồ uống có cồn và... tuổi tác.

Hạnh phúc thế nào là đủ?

Có khi nào bạn nghĩ chiếc hộp hạnh phúc luôn nằm ngoài tầm với của bạn? Phần lớn các sách "dạy" chúng ta "cách để hạnh phúc" nói rằng làm sao để hạnh phúc càng "to" càng tốt. Nhưng nghiên cứu mới nhất lại kết luận điều ngược lại: Hạnh phúc vừa đủ mới là hạnh phúc viên mãn.

Nghiên cứu này được thực hiện bởi chuyên gia từ các ĐH Virginia, ĐH Illinois và ĐH Michigan, Mỹ dựa trên số liệu của World Values Survey gồm những phân tích tổng thể về ảnh hưởng của các điều kiện kinh tế, xa hội, chính trị và tôn giáo đến hạnh phúc của người dân trên toàn thế giới.

Họ cũng phân tích hành vi và thái độ cụ thể của 193 sinh viên thuộc ĐH Illinois. Các nhà khoa học thừa nhận rằng bạn càng hạnh phúc thì cơ hội thành công trong kiếm tiền, việc làm và các mối quan hệ càng cao. Ngoài ra, "người hạnh phúc thường có xu hướng (hơn người hay gặp trắc trở) thích kết hôn, chung thuỷ với cuộc sống hôn nhân và luôn tâm niệm cuộc sống hôn nhân là tốt đẹp" - GS. Ed Diener, tác giả nghiên cứu cho biết - "Họ thường được bạn bè, đồng nghiệp đánh giá cao về sự tự nguyện trong moi việc. Người hạnh phúc, về cơ bản, cũng khoẻ mạnh hơn và sống lâu hơn. Đó không chỉ là kết luận rút ra từ những chỉ số nghiên cứu, mà rất có thể, người hạnh phúc cũng dễ gặp may mắn hơn trong cuộc đời."

Nhưng bạn không nhất thiết phải tự hỏi làm sao để ngày mai hạnh phúc hơn ngày hôm nay. Bạn nên biết rõ hạnh phúc thế nào là đủ. Nhưng người tự hào rằng mình "điểm 10 chất lượng, và không thể hạnh phúc hơn" lại kém những người chỉ đạt danh hiệu "hạnh phúc vừa phải" ở chỗ họ kém linh động trong việc xử lý những tình huống phát sinh, những sự thay đổi của môi trường bên ngoài cũng như nắm bắt những cơ hội mới đến. Bằng chứng là những người rất thành công trong công việc, trình độ giáo dục và chính trị cao lại là những người đạt điểm tổng 8 hoặc 9/10 chứ không phải người đạt 10/10. Các chỉ số về thành công trong khoa học và xã hội cũng tương tự như vậy.

Lý giải về điều này, GS Ed Diener nói: "Người tự thấy mình hạnh phúc thường rất lạc quan, điều này khiến họ nhận biết kém hơn các triệu chứng thay đổi, tìm kiếm cách giải quyết chậm chạp hơn, và đôi khi không quan tâm mấy tới các lời khuyên".

Tựu chung lại, hạnh phúc là niềm mơ ước của bất kì ai chưa có nó, nhưng khát khao một hạnh phúc bất tận là điều không cần thiết. Đừng cho mình 1, 2, 3 hay 4 điểm hạnh phúc, hãy làm sao để có được 7 hay 8 điểm là tuyệt vời rồi.

nguồn tapchitieudung

Read more

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Mưa là anh, nắng cũng là anh

0
Từ những điều giản dị mà sâu lắng, đơn giản nhưng lôi cuốn, như thể đó là cuộc sống và rằng hoàn cảnh không tạo ra bản lĩnh hay nghị lực cho con người nhưng nhờ nó, ta có thể mạnh mẽ hoặc bi thương hơn, rằng tình yêu sẽ làm nên những điều kỳ diệu nhất trong cuộc sống... đó là những gì tôi cảm nhận được từ cuốn tiểu thuyết 'Mưa là anh, Nắng cũng là anh' của tác giả Quỳnh Dao.

Lily
(Cuốn sách của tôi)

Nếu bạn chưa một lần đọc các tiểu thuyết của Quỳnh Dao thì tôi hy vọng bạn hãy chọn một cuốn và đọc nó nhé. Tôi tin bạn sẽ bị cuốn hút vào câu chuyện của tác giả giống như tôi.

Trong cuộc sống, quan hệ giữa con người với con người được bắt đầu từ sự quen biết trước hay chỉ là ngẫu nhiên thì nó chưa hẳn là tốt hay xấu. "Cuộc sống rất công bằng với mọi người" và tôi nghĩ câu nói này chưa chắc đã đúng. Xong trong Mưa là anh, Nắng cũng là anh thì câu nói này lại hoàn toàn đúng. Đôi khi cuộc sống lấy đi những thứ tốt đẹp của bạn nhưng sẽ không lấy hết hoàn toàn, thế nào cũng có một thứ dẫn ta tới nhiều điều tốt đẹp hơn. Điều quan trọng là ta có đủ bản lĩnh và khả năng để lấy thứ lớn hơn hay không.

Minh Thư là một cô gái vừa có tài lại có sắc, nói theo nghĩa thông thường bây giờ là "vừa đẹp vừa giỏi". Cô đã làm được điều mà tất cả các chàng trai khác trong thôn Kỳ Sơn không làm được. Cô chỉ có một người thân ruột thịt duy nhất là ông nội, nhưng một ngày đẹp trời sau khi cùng con Hoàng Mã chạy khắp thảo nguyên mênh mông của Kỳ Sơn quay về nhà, Minh Thư được báo tin: "Ông nội bệnh nặng phải đưa đi cấp cứu". Rồi người thân duy nhất của Minh Thư cũng rời xa cô.

Một cô gái chưa tròn 17 tuổi một mình lên thành phố Đài Bắc để nương nhờ một người dì họ hàng xa, trong khi còn chưa một lần biết mặt hay biết tin tức gì về người dì đó, thông tin chỉ là một địa chỉ có ghi số điện thoại. Những tình tiết trớ trêu trong cuộc sống, sự đố kỵ, ghen ghét của con người đã đưa Minh Thư đi đến những quyết định sống còn cho chính bản thân mình. Rồi một cuộc gặp gỡ bất ngờ như là định mệnh nhưng cũng đầy nước mắt.

"Khi thượng đế khuất một nhát roi lên lưng chúng ta, chúng ta đừng nên than khóc, đó là ngài muốn chúng ta hoàn hảo hơn. Cay đắng đau khổ trong cuộc đời chính là những nhát roi đó nhưng khi đã vượt qua nổi khổ của chính mình thì con người mới thành hoàn hảo. Cái tang của nội là vết roi đầu tiên mà số phận quất lên người Minh Thư và cách đây một tháng khi Minh Thư bắt đầu cuộc hành trình lên Đài Bắc thì cô đã chịu nhiều nhát roi khác nữa...". Đó có phải là một ý nghĩa sâu sắc hay không? Riêng tôi cảm nhận thấy một nghị lực phi thường từ một cô gái trẻ yếu ớt.

Những giọt nước mắt cảm động từ từ lăn trên má, không phải là nhân vật Minh Thư, nó như là của chính tôi và tôi như đang trải qua từng giây từng phút trong cuộc sống của nhân vật. Hai con người cùng cảnh ngộ, cùng có một nỗi đau, một sự mất mát giống nhau nhưng chỉ vì chút hiểu lầm mà Quân Vũ đã vô tình làm tổn thương cô gái mỏng manh nhỏ bé. Thế nhưng những điều mà Minh Thư viết để lại trong phong thư nhỏ đã làm thay đổi Quân Vũ, cũng từ đây một mối quan hệ khác đã hình thành.

Tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, ấn tượng đầu tiên, cuộc gặp gỡ đầu tiên... hay phải là ở gần nhau, quen biết nhau thật lâu, hiểu rõ về nhau rồi mới có tình yêu xuất hiện? Cái nào cũng đúng phải không? Nhưng riêng tôi thì luôn nghĩ tình yêu thường bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, ấn tượng đầu tiên. Trong tình yêu sẽ có đủ cung bậc: yêu thương, giận hờn, hạnh phúc, đau khổ... nhưng có ai biết tình yêu đôi khi cũng là sự im lặng chờ đợi, chỉ là âm thầm quan tâm, âm thầm chăm sóc một ai đó. Tình yêu có phải là "khi người ta yêu được hạnh phúc thì ta cũng sẽ hạnh phúc cho dù hạnh phúc đó không phải là ở bên cạnh ta mà bên cạnh một người khác?" Đó có lẽ là thứ tình yêu quá cao thượng.

Tôi nghĩ hạnh phúc chỉ là "khi ta yêu và cũng được yêu", đó mới là hạnh phúc trọn vẹn. Nếu chỉ người ta yêu hạnh phúc thì chưa hẳn ta đã hạnh phúc như điều ta nói.

Câu chuyện tình yêu của Quân Vũ và Minh Thư cũng trải qua bao sóng gió, nhưng điều cốt lõi nhất lại chính là tình yêu ở mỗi người. Khi cuộc sống không cho Minh Thư sự "môn đăng hậu đối", đẳng cấp giữa một người ở và ông chủ không cho phép Minh Thư được đi qua giới hạn để một lần sống thật với con tim. Sự sợ hãi sẽ đánh mất tất cả những thứ mình đang có nếu như mình đi xa hơn tình cảm giới hạn của một ông chủ giành cho người ở cũng khiến Quân Vũ nhiều đêm trăn trở.

Khi có những kẻ thứ ba xuất hiện cũng là lúc sự ghen tuông và tính ích kỷ trong tình yêu được thể hiện nhưng họ luôn tự lừa dối bản thân để nói rằng đó chỉ là không muốn mất đi tình bạn tốt... Có lẽ đã đến lúc cần để các bạn đọc và tìm hiểu về câu chuyện tình yêu lãng mạn mà Quỳnh Dao đã viết rất thành công.

Tình yêu là thứ có thể làm nên tất cả và thực tế đã có nhiều câu chuyện chứng minh. Phải mất bao lâu để Quân Vũ và Minh Thư nhận ra họ đã yêu nhau? Và tình yêu đã giúp họ làm nên những kỳ tích gì? Các bạn hãy cùng đọc Mưa là anh, nắng cũng là anh nhé.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có một màu, khi ta đang hạnh phúc nó là màu hồng, khi ta đau khổ nó có thể là màu đen tối... nhưng bản lĩnh và nghị lực của mỗi người sẽ xây dựng cho riêng mình một cuộc sống với nhiều màu sắc riêng khác nhau. Ý nghĩa cuộc sống được ẩn chứa trong từng tình tiết của câu chuyện.

(ngoisao)

Read more

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Hy vọng anh sẽ thôi im lặng

0
(thongtin247) -

Cầm giấy báo nhận lại tiền nợ từ khách hàng, em sững sờ. Vậy mà bao nhiêu nghi kỵ, tội lỗi, tức giận em đã trút sang anh, sang hai đứa con.

Đã năm tháng rồi, anh không trả lời câu hỏi của em, em không biết anh có còn cần em nữa không. Em đã rút đơn ly hôn từ tòa án, em chờ đợi anh và vô vọng.
Mọi chuyện bắt đầu từ đâu em không nhớ nữa, chỉ biết nó kết thúc khi em hỏi anh về số tiền anh mang đi đầu tư và mấy cái tin nhắn bí hiểm lúc nửa đêm. Anh bảo, tạm thời anh chưa thu hồi được vốn. Em không tin. Em nghĩ, anh đã mang tiền đi cho người phụ nữ khác, người mà tối tối nhắn tin cho anh trêu tức em.
Em đã gào lên rằng tiền đó là do em tích cóp, nhịn ăn nhịn mặc mà quên mất rằng "của chồng công vợ".

Em gào lên, đòi lại số tiền mà em đã tích cóp. Em khẳng định tiền đó là của em, em nhịn ăn, nhịn mặc để dành dụm. Em quên một điều đơn giản “của chồng công vợ”. Em không nhớ lúc đó em đòi anh mang tiền về trả em là do em cần tiền hay em cần anh. Em lồng lộn với những ý nghĩ ghen tuông và thách thức. Sao người ta lại may mắn và tham lam thế, lấy tiền và lấy luôn cả chồng người khác. Người đó là ai, em không biết. Quanh em đầy những kẻ đáng nghi.

Em thấy mình bất lực và quyết định làm đơn ly hôn. Em muốn xem thử anh có còn cần em nữa không. Em đã vứt hết đồ đạc của anh ra sân, đuổi anh khỏi căn nhà của vợ chồng mình. Em đã làm một việc mà đến giờ em mới hiểu rằng, chính em cũng không tha thứ được cho mình. Em đòi hết tài sản chung cho mình và giao con cho anh. Hai đứa con ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ. Giờ em không dám nhìn vào mắt chúng. Em đọc được ánh mắt sợ hãi và nghi ngờ của hai con. Em đã đánh mất cả tình yêu thương và kính trọng của con mình.

Lá đơn ly hôn rút về vẫn còn đó. Mình vẫn là vợ là chồng nhưng em biết, em đã phạm một sai lầm không thể tha thứ.

Anh không cần em nữa, em đọc được điều đó trong sự im lặng và ánh mắt lạnh lùng của anh. Nhưng em vẫn viết những dòng này cho anh, với một hy vọng mong manh là anh sẽ thôi im lặng.

H. Minh (Q.Bình Thạnh, TP.HCM)

Read more

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Sống... lắc lư

0
(thongtin247) -

Mỗi lần xuống tàu, tôi thường mang cảm giác lắc lư suốt nửa ngày sau đó. Nó là dư chấn nhẹ nhàng của một tích tắc ngắn ngủi trong cuộc đời mà tôi vừa trải qua, nơi tôi sống một nhịp sống hoàn toàn khác.


Ngành đường sắt thế giới đã có khoảng 460 năm lịch sử, còn ở Việt Nam cũng đã ngót nghét hơn 1 thế kỷ. Khi mới ra đời, nó được ca tụng như một bước tiến vĩ đại, người ta reo lên trong hứng khởi với viễn tưởng “Con người sẽ đi từ thành phố này tới thành phố khác, nhanh như chim (...) Hành khách sẽ lên tàu buổi sáng ở Washington, ăn sáng ở Baltimore, ăn tối ở Philadelphia, và xuống tàu tại New York cùng ngày hôm đó.” (Oliver Evans, nhà sáng chế người Mỹ, phát biểu năm 1800).

Và rồi, tưởng những toa tàu lắc lư ấy đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, trở thành vật trưng bày trong một bảo tàng nào đó (cũng là lý do Thuỵ Sĩ đã mua lại một chiếc đầu tàu hơi nước hiếm hoi còn sót lại tại Đà Lạt), hoặc là nơi để người ta thỉnh thoảng ghé qua ngậm ngùi “xin một vé đi tuổi thơ”. Nhưng hóa ra nó vẫn có chỗ đứng của mình, trong thế giới của mình - thế giới không nhỏ của những người chỉ có thể đi tàu, hoặc chỉ thích đi tàu.


Và thế là, trong thời đại của Boeing, của Shinkansen, những toa tàu vẫn lặng lẽ lắc lư, chở trong mình một cuộc sống chẳng đâu có được.


(suu tam)


Read more

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Khóa Luận Của Thỏ

0
Thỏ con ngồi dưới một gốc cây to đằng sau là một cái hang thần bí. Thỏ đăng ngồi chăm chú viết viết ghi ghi cái gì đó...rất bác học. Lúc đó một con Sói gian ác đi qua thấy thỏ viết chăm chú cái gì đó nó liền lại gần hỏi:
---Thỏ mày viết cái gì thế ?
---Thỏ trả lời: Tôi đang viết Thesis
---Sói lại hỏi: Thesis về cái gì cơ
---Thỏ trả lời: Thesis làm thế nào để "Thỏ có thể ăn thịt được Sói"
--- Sói gian ác không tin
---Thỏ trả lời: Nếu không tin thì đi theo tôi và thỏ liền dẫn Sói vào trong hang tối phía sau
Một lúc sau thỏ bước ra ngoài cửa hang mồm bóng nhẫy mỡ trên miệng có ít lông Sói
Thỏ lại ra ngồi ở gốc cây lại ghi ghi viết viết...Một lát sau một con Cáo gian ác đi qua thấy lạ liền lại hỏi:
---Thỏ mày đang viết gì thế ?
---Thỏ trả lời: Tôi đang viết Thesis
---Cáo lại hỏi: Thesis về cái gì cơ
---Thỏ trả lời: Thesis làm thế nào để "Thỏ có thể ăn thịt được Cáo"
---Cáo gian ác không thể tin được
---Thỏ trả lời: Nếu không tin thì hãy theo tôi và thỏ liền dẫn Cáo vào trong hang tối phía sau

rabbit-wolf.gif Một lúc sau thỏ bước ra ngoài cửa hang trên miệng còn ít lông Cáo. Các bạn đã hiểu điều gì bí ẩn chưa ?

Một lúc sau một con Gấu lại tò mò đến hỏi Thesis làm thế nào để Thỏ ăn thịt được Gấu. Thỏ đã dẫn Gấu vào trong hang lúc này Gấu nhìn thấy một con Sư Tử to lớn đang ngồi đợi nó

Câu chuyện kết thúc ở đây. Bài học rút ra là gì ? Thanh niên trẻ để thành công trong học tập và công việc chúng ta hãy hành động như chú Thỏ thông minh hiện nay chúng ta mới chỉ là chú thỏ yếu đuối cuộc sống còn đầy những cạm bẫy những khó khăn như lũ Sói, Cáo, Gấu gian ác. Chúng ta chỉ xứng đáng là miếng mồi ngon lành trong thế giới đầy lừa lọc này.

Hình tượng con Thỏ thông mình biết dựa lưng nhận sự giúp đỡ của Sư Tử đã giúp Thỏ con đủ sức viết được Thesis của cuộc đời….nó đã thành công trong việc giành thắng lợi trước những khó khăn tưởng như không thể vượt qua trong cuộc sống.

Hình tượng con Sư Tử chính là hình tượng một người thầy lớn mà mỗi một thanh niên muốn thành đạt cần phải tìm được. Người thầy giỏi sẽ chỉ dẫn cố vấn cho bạn đi đến những nấc thang thành công…để một ngày nào đó bạn cũng sẽ có được sức mạnh như người thầy đó và còn mạnh hơn thế nữa

Muốn yêu được em anh phải chọn người thầy nào đây ! Đang ngồi viết Thesis làm thế nào yêu được tiểu thư...Gachoi....


Saganor nào xung phong làm Sư Tử cho em đây
Read more

Ba điều - Triết lý sống

0
(thongtin247) -

frog.gif

Ba điều trong đời một khi qua đi không thể lấy lại được:
Thời gian - Lời nói - Cơ hội

Ba điều trong đời không được đánh mất:
Sự thanh thản - Hy vọng - Lòng trung thực

Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
Tình yêu - Lòng tự trọng - Bạn bè

Ba thứ trong đời không bao giờ vững bền được:
Giấc mơ - Thành công - Tài sản

Ba điều làm nên giá trị 1 con người:
Siêng năng - Chân thành - Thành đạt

Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
Rượu - Lòng tự cao - Sự giận dữ

Ba tai hoạ của con người:
Tuổi già - Cái chết - Con hư

Ba thầy thuốc vĩ đại của con người:
Thiên nhiên - Thời gian - Kiên nhẫn


suu tam


Read more

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Khoai lang sùng

0
(thongtin247) - Thi xong, chẳng cần từ giã ai, nó nhảy tót lên xe Long Xuyên - Chợ Mới về nhà nội. Ở đây có một lớp dạy tiếng Anh cho con nít mà hè nào chú Út cũng để dành cho nó thực tập. Nó chỉ mới là sinh viên năm nhất, sang năm mới đến lượt nó là thanh niên tình nguyện. Chả sao, hè năm nào mà nó chẳng tình nguyện về đây chứ!

Minh họa: Duy Nguyên

Lũ nhóc hay tin nó về chạy ùa lại nhà chú Út léo nhéo như bầy chìa vôi đòi học tiếng Anh.

Chú Út nhỏ nhẹ với từng đứa:

- Rồi, rồi! Thầy đã nói với chú Kiên chủ tịch xã bố trí chỗ cho các con. Chiều mai, các con ra trường tiểu học để cô giáo điểm danh rồi học luôn nghe chưa.

Lũ nhóc dạ rân trời rồi chạy rầm rầm qua cầu ván. Tiếng hát, tiếng la, tiếng cười làm náo động cả con đường quê yên ả.

oOo

- Cô ơi! Con tên Lê Văn Mãi, bảy tuổi.

- Con tên Lê Thị Mỹ Linh, chín tuổi.

- Con tên... Con tên...

Lũ nhóc quay nó như con dế rồi mới yên vị trên ghế ngồi. Nó định xếp quyển vở ghi tên tụi nhỏ lại thì...

- Cô ơi! Còn... em nữa, em tên Thái Thành Trung.

- Em bao nhiêu tuổi? - Nó hỏi mà chẳng ngẩng đầu lên.

- Dạ! Hai lăm.

- Cái gì? - Nó ngước lên đẩy cặp mắt kính rớt gần tới chóp mũi, nhìn chằm chằm vào gã "Hai lúa" tuổi hai lăm mà còn đến lớp học ở trước mặt nó.

- Anh lớn rồi, lớp này cô... À không, tôi chỉ dạy con nít, anh về đi.

- Cô ơi! Cho em học với! - Tiếng gã "Hai lúa" nài nỉ.

- Hồi đó anh học lớp mấy rồi nghỉ? - Nó nhìn gã dò xét.

- Dạ, học lớp 6 em nghỉ, nhà hổng ai mần "guộng" tiếp tía nên em nghỉ. Em thích tiếng Anh lắm cô, hồi đó em có học một ít "gồi".

Hai tay gã vân vê vạt áo, làm như gã là con gái, cái quần tây gã mặc phèn đóng gần tới đầu gối, đôi dép lào lẹp xẹp, quyển vở gã cuộn tròn rồi nhét vào túi áo. Nó chặc lưỡi:

- Thôi! Anh vào lớp đi, đừng xưng em với tôi, kêu tôi là Lê được rồi.

Gã ngoan ngoãn xuống tuốt bàn chót ngồi. Nó viết bài hát A, B, C lên bảng, tụi nhỏ thích chí hí hoáy viết vào, náo nức chờ cô giáo dạy hát. Nó liếc mắt tới chỗ gã, gã đang chồm lên, hụp xuống nhìn tập con bé bàn trên, hai mắt nheo nheo.

- Sao anh không nhìn bảng? Tôi viết đầy đủ cả mà!

Gã đứng lên ấp úng:

- Tôi không thấy!

- Tôi viết lớn hơn anh thấy không?

- Không! - Gã lắc đầu.

- Hay anh lên bàn nhất ngồi!

Lập tức lũ nhỏ bỏ viết xuống lao nhao:

- Cô ơi! Chú ấy cao lớn, ngồi bàn nhất sao tụi con thấy?

- À há! - Nó ngớ người ra.

Gã gãi đầu nhìn nó cười như thông cảm.

- Này, anh nhìn sách tôi mà viết, không được làm bẩn đấy nhé!

Gã đưa hai tay lễ phép nhận sách, đôi mắt lấp lánh. Sao giống quá đôi mắt của Khang mỗi khi cố tình viết bài không kịp để mượn vở của nó. Nó lắc đầu rồi quay lên bảng như xua đi ý nghĩ của mình.

Tiếng lũ nhỏ say sưa hát A, B, C như một bản hợp ca. Gã cũng hồn nhiên vô tư nhìn sách rồi hát theo tụi nhỏ. Tan học, trên đường về, từng ngọn đèn pin leo lét soi đường. Thằng Mãi, con Linh hát mãi bài A, B, C. Con Lý, con Thanh giành nhau lấy lòng nó:

- Cô ơi! Để con xách cặp cho cô.

Gã im lặng đi phía sau. Nó nhớ có lần nghe mẹ nói những người bị quáng gà do thiếu vitamin A, về đêm mắt họ rất yếu. Nó quay lại:

- Mắt anh yếu lắm, anh lên phía trước đi.

- Cảm ơn cô! Tôi thấy đường mà!

Hôm sau nó trả bài, lũ nhỏ háo hức xung phong. Chỉ có gã ngồi im như thóc, lặng lẽ quan sát cả lớp, làm như gã là giáo viên dự giờ vậy.

- Thái Thành Trung, trả bài!

Gã điềm nhiên bước đến trước mặt nó, ánh mắt làm nó toát mồ hôi. Trời ơi, sao giống quá ánh mắt của thầy Hưng

giám thị đã từng làm tụi nó thất kinh hồn vía. Để xua đi nỗi sợ hãi mơ hồ vô tình ập đến và để chứng minh rằng mình không hề lép vế trước gã "Hai lúa" kia, nó cất giọng sang sảng, oai nghiêm:

- Anh đọc bài hôm qua cho tôi nghe!

Có lẽ nó "ngầu" hơi quá đáng, gã từ điềm nhiên bỗng trở nên ngập ngừng, hai vạt áo run run.

- Anh đừng sợ, cứ coi tôi như củ khoai lang sùng là được rồi, vô tư đi.

Lũ nhỏ nghe nói "khoai lang sùng" thích chí cười vang. Gã tái mét, lập bà, lập bập. Rồi nó cũng cho gã về chỗ với món nợ "ngày mai tính".

Nó xin thêm chú Út quyển "English for children" cho gã mượn. Hôm sau đã thấy gã bao giấy kiếng cẩn thận, tinh tươm.

Tháng bảy mưa ngâu, đường quê lầy lội đất bùn. Đêm đêm, tan lớp trên đường về, lũ nhỏ tay xách dép, tay rọi đèn vẫn hào hứng, líu lo với nhau về những mẫu câu, những bài hát mà nó vừa dạy, bỏ nó và gã tụt lại phía sau.

- Anh ở quê chắc biết nhiều về ruộng rẫy lắm hé, kể cho tôi nghe với!

Mắt gã như sáng lên, tay rọi đèn pin, tay kia múa máy đôi dép để kể cho nó nghe về những ngày be bờ xuống giống, những ngày vào vụ thu hoạch, tiếng máy suốt máy kéo vang cả cánh đồng. Qua lời kể sôi nổi, hào hứng của gã, nó như mơ màng về những ngày mùa vui rộn rã, những cô thôn nữ, những chàng trai quê gặp nhau trong mùa vụ, cùng lao động, trêu vui, những cụ cười tươi, những ánh mắt thẹn thùng...

- Phải chi lúc học trong lớp anh cũng sôi nổi như thế này thì hay quá!

- Lúc đó cô giáo nghiêm quá, tôi sợ!

- Sợ gì chứ! Đã bảo anh cứ coi tôi như "khoai lang sùng" là được rồi!

- Sao được chứ?

- Sao lại không?

- Khoai lang sùng đắng lắm, không ngọt như cô giáo đâu.

- Tôi mà ngọt à? Tôi thấy mình chua như chanh thì có.

Mải nói chuyện nó chẳng lo nhìn đường, một vũng nước ở ngay dưới chân nó.

- Á!

- Cô giáo, coi chừng!

Nó chới với, bàn tay của gã đã kịp thời giữ nó lại để khỏi phải bốn vó tế trời. Lũ nhóc đi phía trước quay lại lao nhao:

- Cô ơi, cô có sao không?

Sau lần đó gã mạnh dạn hơn. Lúc giải lao, gã còn mang sách lên hỏi nó cách đọc những từ ở bài chưa học tới. Nhìn gã tròn miệng, nhe răng phát âm cho đúng, nó tức cười nôn ruột. Nhìn gã sao giống con Ý lúc học ngữ âm thực hành quá. Lúc nào con Ý cũng rên: "Ngữ âm là môn sát thủ của tao". Còn gã, chữ nào cũng làm cho gã lắc đầu, le lưỡi rồi thở dài ngao ngán.

- Cô giáo ơi! Từ này đọc sao? - Gã chìa mảnh giấy có viết từ "proud"(1) rồi nhìn nó.

- Đọc là /"prud"/

- "prud" hả cô?

- Ờ, /"prud"/

- Hình như... tôi nghe người ta đọc khác.

- Anh nghe ai đọc?

- Hổng nhớ nữa! Mà hình như hổng phải vậy.

- Anh giỏi hơn tôi à? - Nó nghiêm mặt.

Gã lặng im. Thấy mình hơi quá đáng, nó dịu giọng:

- Anh về chỗ đi, tôi về xem lại từ điển, mai trả lời anh!

Nó lật như muốn rách quyển từ điển Oxford, chữ "proud" hiện ra trước mặt như le lưỡi chọc quê nó với hàng phiên âm /praud/. Nó ngượng đỏ cả mặt. Sai thì sửa có gì đâu.

Nó mang theo quyển từ điển Oxford cùng với đôi dép lào mới mua ban sáng (đền cho đôi dép gã rớt xuống kênh trong lúc vịn nó khỏi trượt té buổi tối trước). Bàn cuối vắng tanh.

- Chú Trung đâu mấy đứa?

- Cô ơi! Chú ấy nhờ con trả sách cho cô, chú ấy đi rồi, không học nữa.

- Đi đâu?

- Con hổng biết. Hồi đó, tới giờ hè, hổng mấy khi chú ấy mới về nhà, ở mấy bữa rồi lại đi. Lần này chú ở được hơn bảy ngày là lâu nhất đó cô.

Nó buông một tiếng thở dài, nhận quyển sách từ con Thanh. Lũ nhỏ bi bô đọc bài, đâu biết rằng lâu lâu cô giáo lại nhìn về cái bàn trống ở cuối lớp với đôi mắt buồn buồn. Đôi dép lào như biết thân biết phận của mình, nằm im thin thít trong cặp của nó mà lóng tai nghe tiếng ê a của lũ nhỏ.

Ngày hè qua mau, nó phải về trường trở lại thân phận thật của chính mình. Lớp học ngày cuối sao giống ngày cuối cấp III của nó quá. Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng trao nhau ánh mắt. Lũ nhóc tặng nó nào xoài, nào mận với câu nói muôn thuở:

- Năm tới cô về nữa nghe cô!

oOo

Con Ý chạy rầm rầm lên phòng nó.

- Ê! Có thầy dạy rồi mày!

- Môn gì?

- Ngữ âm thực hành! Sát thủ của tao đó. Mày biết hôn, ổng tên Tê-Mũ-Ba.

- Tên lạ vậy?

- Tao đâu biết, thằng Thiện nó nói. Còn nữa, ổng mới đi học nâng cao nghiệp vụ ở nước ngoài về, chưa vợ lại đẹp trai.

Con Ý mừng cũng đúng, lớp cử nhân tiếng Anh của tụi nó suốt một năm qua chỉ toàn là cô dạy. Tụi nó mong một thầy còn trẻ dạy môn chuyên ngành. Nhưng hình như hi vọng mong manh lắm.

Người ta nói con trai thường học những môn tự nhiên, những môn xã hội và nghiên cứu, ngôn ngữ chỉ dành cho con gái. Lớp nó đã là ví dụ minh họa cụ thể rồi còn gì. Hai thanh gươm Khang, Thiện bị vây quanh bởi những bông hồng đầy gai trong "Tây Lương" toàn con gái.

Con Ý đi rồi, nó loay hoay một lúc với căn phòng của mình rồi ngủ. Khi nó giật mình thức dậy... Trời ơi! Mười lăm phút nữa bảy giờ. Cái đồng hồ báo thức hết pin mà nó đâu hay. Nó làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi dắt xe ra cổng đến mức không thể nhanh hơn được nữa.

Chú Thái bảo vệ nghiêm mặt:

- Hè ngủ nướng quen rồi hả?

Nó lấm la lấm lét vào lớp. Hôm nay thầy Tê-Mũ-Ba gì đó dạy tiết đầu. Hên quá, ổng đang làm quen với lớp chứ chưa dạy. Nó lí nhí:

- Sorry sir! I am late.

- No problem! Come in please! (2)

Nó luýnh quýnh vào lớp, bất cẩn thế nào lại vướng dây micrô chúi nhủi, thằng Thiện cười hô hố:

- Bộ thấy thầy "handsome" (3) quá rồi xỉu hả lớp trưởng?

Cái thằng trời đánh! Ta có đeo kính đâu mà biết ổng đẹp với xấu hả! Chờ đó, ra chơi ta cho biết tay! - Nó lầm bầm một mình.

Nó yên vị dưới cái quạt quay hết công suất mà vẫn thấy nực. Chờ nó đeo kính xong, thầy nhẹ nhàng:

- Em làm lớp trưởng à?

Nó đứng lên theo quán tính rồi ngước nhìn thầy.

- Dạ! Có chuyện gì không thầy?

Thầy nở nụ cười tươi như mùa xuân tỏa nắng của các cô gái vùng Kinh Bắc. Còn nó, hai mắt mở tròn, sau đó cười như mếu. Trời ơi! Tê-Mũ-Ba là Thái Thành Trung đó sao?

- Không có gì! Em ngồi đi. Chúng ta bắt đầu nhé!

Thầy nhẹ nhàng mở sách rồi đưa tay sửa sửa gọng kính, hai "mảnh ve chai" trên mắt thầy dày cộm, mới nhìn thôi đã tưởng nó nặng chừng ký lô rồi, hèn chi... Như chợt nhớ ra điều gì, thầy ngẩng lên hỏi:

- Em nào có từ điển Oxford cho thầy mượn?

- Em có nè thầy! - Lại thằng Thiện lanh chanh.

Thầy lật lật rồi lên bảng viết chữ "proud" to thật to kèm cả phiên âm /praud/.

- Lớp trưởng!

- Dạ! - Nó giật mình.

- Em đọc giùm thầy chữ này.

Nó lấm lét nhìn thầy rồi rụt rè.

- Praud!

- Tốt! Em đọc bài 2 trang 7 giùm tôi.

Nó ngập ngừng. Nó vốn dở tệ môn ngữ âm, với lại cái thằng Thiện mắc toi đó, thầy sửa chỗ nào sẽ bị nó nhái hoài chỗ đó, làm như tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của nó vậy.

- Em cứ đọc, đừng sợ! Cứ xem tôi với các bạn là những củ khoai lang sùng thì ổn thôi! Phải không lớp trưởng?

Thầy nhấn mạnh giọng, tỉnh rụi nhìn nó làm cả lớp cười rần rần, rồi cái ông "Hai lúa" đó cũng cười theo. Nó cố nuốt nước mắt mà đọc cho hết bài để mong giữ lại chút sĩ diện của một "con khỉ đầu đàn" đang thất thế.

Hết tiết, thầy gỡ kính, ung dung xách cặp ra ngoài, phong thái đĩnh đạc, nghiêm trang như chưa hề xảy ra chuyện gì, trong khi "lửa" của "hỏa diệm sơn" đang bùng bùng trong nó. Con Ý khều khều:

- Ê mày, thầy phong độ, lịch sự lại vui tính nữa hé?

- Ờ! Ổng còn "Hai lúa" và ba xạo nữa. Rồi mày coi.

- Mày nói sao? Tao thấy ổng khiêm tốn thấy mồ.

- Thôi mệt mày quá...

Nó chau mày bực dọc làm con Ý trố mắt ngạc nhiên:

- Con này hình như hôm nay bị sốt!

Cuối buổi, nó tranh thủ lên thư viện trường. Đang loay hoay giữa những kệ sách cao ngút đầu, nó va phải người đối diện làm rớt cả chồng sách từ tay người ấy.

- Xin lỗi, xin lỗi, để tôi nhặt.

- Không sao đâu, cô giáo!

Nó giật mình.

- Ủa, thầy! Thầy đừng gọi vậy tổn thọ em chết.

- Có gì đâu, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, huống hồ cô giáo dạy tôi tới hai mươi bốn chữ cái lận đó!

Nó đỏ mặt vội nhặt hết sách đưa cho thầy. Thầy cũng ngồi xuống nhặt một quyển rồi đưa cho nó.

- Lê nên xem quyển này, hay lắm đó, tôi về trước nha!

"Thực hành phát âm"! Cái tựa quyển sách như chạm tới con vi rút tự ái trong người nó. Ngoài kia, thầy đã ra tới cửa phòng, chân xỏ vào đôi Adidas mới tinh, ung dung bước ra về. Nó bỗng thấy tội nghiệp cho đôi dép lào đã mua lâu nay vẫn nằm im trong chiếc cặp da ở trên gác xép.

(1) Tự hào

(2) Xin lỗi thầy, em đi trễ - Không sao, em cứ vào.

(3) Đẹp trai


theo tuoitre

Read more

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Vài điều chỉ dẫn cho cuộc sống

0
(thongtin247) -

Cuộc sống có biết bao điều quý giá. Những hạt mưa rơi tiếng gió reo vui. Các vì sao, một ánh trăng tròn và một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa" Quanh ta cuộc sống với những món quà vô giá cứ cuộn chảy đêm ngày và sẽ tuyệt diệu biết bao nếu một người chúng ta ...


1. Hãy cho nhiều hơn những gì người khác yêu cầu và làm điều đó một cách vui vẻ.
2. Hãy nhớ ít nhất một bài thơ mà bạn yêu thích.
3. Đừng tin vào tất cả những điều bạn nghe, hưởng thụ tất cả những gì bạn có, và thờ ơ với những cái bạn muốn.
4. Khi bạn nói “tôi yêu thương bạn” nghĩa là bạn thực sự yêu thương họ.
Tôi muốn nói rằng: "Tôi thật sự yêu thương bạn".
5. Khi bạn nói “tôi xin lỗi”, hãy nhìn vào mắt người đối diện.
6. Hãy đính hôn ít nhất 6 tháng trước khi kết hôn.
7. Tin vào “tình yêu sét đánh”.
8. Đừng bao giờ cười nhạo ước mơ của bất cứ ai, bởi người không có ước mơ là người không có gì cả.
9. Yêu hết mình, có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách duy nhất để sống một cách trọn vẹn.
10. Khi không đồng tình hay cãi vã, đừng chửi thề.
11. Đừng phán xét người khác bằng các mối quan hệ hay cuộc sống nơi họ sinh ra.
12. Tự dạy cho mình cách nói chậm nhưng suy nghĩ nhanh.
13. Khi ai đó hỏi bạn một câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và nói ”Tại sao bạn muốn biết điều đó?”.
14. Hãy biết rằng tình yêu và thành tích bao hàm cả sự mạo hiểm. Mẹ ơi, con nhớ Mẹ!
15. Hãy gọi điện cho Mẹ.
16. Khi bạn để mất một điều gì, đừng để mất bài học.
17. Hãy làm theo 3 “T” sau: Tôn trọng bản thân, Tôn trọng người khác, có Trách nhiệm với tất cả những gì mình làm.
18. Đừng để những cuộc cãi vả làm tổn thương tình bạn.
19. Khi nhận thấy mình có lỗi, hãy từng bước sửa chữa nó.
20. Hãy cười khi nhấc máy điện thoại, người ta có thể nghe được giọng cười của bạn ở đầu dây bên kia.
21. Hãy kết hôn với người mà bạn thích được nói chuyện cùng; khi bạn già, nghệ thuật nói chuyện của anh (cô) ấy là rất cần thiết.
22. Thỉnh thoảng, hãy ở một mình.
23. Hãy thay đổi nhưng đừng để mất giá trị.
24. Im lặng đôi khi là câu trả lời hay nhất.
25. Đọc sách nhiều hơn, truyền hình không thể thay thế.
26. Sống tốt và ngay thẳng, khi bạn già và nghĩ lại, bạn có thể mỉm cười.
27. Không khí vui vẻ trong gia đình chính là nền tảng cho cuộc sống của bạn. Hãy làm tất cả để tạo dựng một gia đình êm ấm và hạnh phúc.
28. Khi cãi nhau với người yêu, hãy nói ở hiện tại, đừng nói về quá khứ.
29. Đừng chỉ nghe điều người ta nói, hãy lắng nghe tại sao người ta nói.
30. Hãy chia sẽ kiến thức của bạn, đó là cách tạo nên sự bất hủ.
31. Hãy đối xử dịu dàng với trái đất của chúng ta.
32. Đừng bao giờ ngắt lời người khác khi bạn được khen tặng.
33. Hãy để tâm đến công việc của chính mình.
34. Đừng tin vào những ai không nhắm mắt khi bạn hôn họ. Tình yêu là giai điệu tuyệt vời...
35. Mỗi năm một lần, hãy đi đến những nơi mà bạn chưa bao giờ đến.
36. Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, hãy giúp đỡ ngưới khác khi bạn còn sống, đó chính là sự thoả mãn lớn nhất mà sự giàu sang mang đến cho bạn.
37. Hãy nhớ rằng khi bạn không có được cái mình muốn, đôi khi đó lại là may mắn lớn nhất.
38. Hãy học tất cả những luật lệ để bạn có thể phá vỡ nó một cách hợp lệ.
39. Hãy nhớ rằng, mối quan hệ tốt là mối quan hệ mà ở đó tình yêu phải lớn hơn sự cần thiết của cả hai đối với nhau.
40. Hãy phán xét thành công của bạn bằng cái mà bạn đã bỏ ra để đạt được nó

( Trích từ Blog )

Read more

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Ba câu chuyện cuộc đời

0

(thongtin247) -

Giữa tháng 6/2005, một bài phát biểu ở lễ trao bằng tốt nghiệp của trường ĐH danh tiếng Stanford (Mỹ) đã gây chấn động lớn ở các giảng đường ĐH và được đăng tải ở các báo giáo dục và kinh doanh trên thế giới, loan rộng trên internet. Chủ nhân bài phát biểu này là ông Steve Jobs, Giám đốc điều hành của tập đoàn máy tính Apple Computer và xưởng sản xuất phim hoạt hình Pixar Animation Studio.

Không hàm chứa những lời hô khẩu hiệu giáo điều, bài phát biểu của ông Jobs đơn giản là một chuỗi các tự truyện của một doanh nhân thành đạt đã trải qua một cuộc đời nhiều sóng gió và bất ngờ: bỏ học ĐH, mày mò lắp ráp máy tính, bị đuổi khỏi công ty do chính mình sáng lập để rồi cuối cùng lại quay về thống trị…

Đặc biệt hơn cả, thay vì chúc các tân cử nhân Stanford một sự nghiệp thành công, tương lai chói lọi như thường các đại biểu vẫn làm ở lễ tốt nghiệp, Jobs đã nói: “Hãy cứ đói khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish”). Bởi vì chỉ có mạo hiểm, mơ ước, và sống đúng với đam mê của mình, mới có thể thật sự thành công và mãn nguyện".

VietNamNet giới thiệu bài phát biểu của Steve Jobs (mà ông gọi là ba câu chuyện cuộc đời mình) với hy vọng thêm một góc nghĩ cho các bạn trẻ Việt Nam trước những cuộc thi căng thẳng và những quyết định lớn của cuộc đời.

Câu chuyện đầu tiên - “kết nối các sự kiện”

Tôi bỏ học ở trường ĐH Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?

Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một SV trẻ mới tốt nghiệp ĐH, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi. Bà tin rằng nên để những người có bằng ĐH mang tôi về nuôi và đã sắp xếp sẵn mọi thủ tục cho con với 2 vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.


Read more

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Sự tha thứ muộn màng

0
(thongtin247) - Háo hức dẫn Chiến về ra mắt gia đình bao nhiêu thì trái tim tôi quặn thắt lại bấy nhiêu khi đón nhận sự thật phũ phàng: chị dâu tôi chính là người yêu cũ của anh.

Vẫn biết tất cả đã trở thành dĩ vãng song lòng tôi cứ rối bời như lửa đốt. Bữa cơm thịnh soạn mà gia đình tôi chuẩn bị thết đãi Chiến với tư cách một thành viên mới đâu ngờ lại đánh dấu một bước ngoặt định mệnh trong tình cảm của chúng tôi.

Chiến nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Mối tình đầu bây giờ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp thôi thúc anh phải trân trọng, gìn giữ những gì mình đang có. Kể từ khi gặp em, anh đã xác định sẽ dâng trọn cả tâm hồn và thể xác anh cho em với tất cả sự chân thành, mãnh liệt. Hãy tin anh!”.

Tôi ngước mắt nhìn Chiến rồi vội vàng quay đi cố che giấu những phong ba, bão tố đang cuồn cuộn trong lòng... Hình ảnh Chiến và chị dâu từng một thời tay trong tay đắm đuối, nồng nàn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy họ trao nhau ánh mắt đắm đuối, vòng tay tình tứ và cả những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn. Tôi thầm xót xa cho thân phận “đến sau” của mình.

Mỗi dịp cả gia đình quây quần bên nhau tôi cứ có cảm giác chị dâu đang nhìn mình với ánh mắt ngạo mạn xen lẫn chút coi thường.

Hơn một năm qua, kể từ ngày anh trai yên bề gia thất, chúng tôi luôn gắn bó thân thiết song khi biết rõ mối quan hệ ngày trước giữa chị và Chiến thì dường như có một khoảng cách vô hình luôn ngăn cản tôi và chị. Nói đúng hơn tôi không vượt qua được sự tức tối, ghen tị nên cố tình hờ hững, lạnh nhạt.

Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực nhức nhối tâm can. Phải chăng tôi chỉ là vật thay thế khoả lấp nỗi cô đơn, trống trải của Chiến sau khi mối tình đầu tan vỡ?

Gặp lại “người xưa”, liệu từ sâu thẳm trái tim Chiến những bồi hồi, thổn thức có được khơi dậy lại? Ánh mắt đằm thắm, những lời thề thốt, hứa hẹn anh dành cho tôi xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là đầu môi, chót lưỡi nhằm đánh gục sự ngây thơ, nông nổi của tôi, một đứa con gái lần đầu tiên đặt chân vào lãnh địa tình yêu?... Hàng loạt câu hỏi dồn dập dội về đẩy tôi vào nỗi hoang mang, tuyệt vọng.


Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực... (Ảnh minh họa)

Tôi rất yêu Chiến và không bao giờ muốn để mất anh song lại không thể thanh thản đón nhận anh như trước đây.

Có lần Chiến thành thật thổ lộ đã từng yêu một người con gái song phải chia tay chỉ vì cả hai quá hiếu thắng, cố chấp và anh đề nghị tôi đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó.

Tôi cũng chưa một lần hờn ghen với quá khứ của anh cho đến ngày phát hiện ra sự thật người mà Chiến kể lại chính là chị dâu mình... Những suy nghĩ rất đỗi nhỏ nhen tầm thường đã khiến tôi ngày càng trượt dài hơn vào những ấm ức. Tôi không chỉ đánh mất chính mình mà còn vô tình tự chế ra độc dược huỷ hoại tình yêu mà bấy lâu tôi nâng niu, tôn thờ.

Để giải toả tức tối, hằn học tôi nghĩ ra đủ mưu kế nhằm hạ thấp danh dự của chị dâu và lôi kéo bố mẹ, anh trai đứng về phía mình. Sự độc địa của tôi không ít phen làm chao đảo tổ ấm bé nhỏ mà anh chị vừa tạo dựng nên. Nhưng rồi tình yêu, lòng bao dung đã giúp anh trai tôi đủ tỉnh táo, tự tin để hiểu ra vợ mình không có lỗi. Hơn nữa đứa con trai bụ bẫm, kháu khỉnh là cầu nối để mối quan hệ của họ khăng khít, gắn bó trở lại...

Tôi chẳng đoái hoài tới ánh mắt ngày càng hụt hẫng, thất vọng của Chiến. Khoảng cách giữa chúng tôi cứ xa dần, xa dần.

Cho đến kỉ niệm tròn hai năm ngày Chiến ngỏ lời yêu thương tôi mới phần nào bừng tỉnh nhận ra sự vô lí đáng trách của mình. Tôi hồi hộp mong ngóng bước chân Chiến từ sớm với dự định sẽ nói cùng anh lời xin lỗi và hứa hẹn gạt sang một bên mọi dư âm buồn để cùng anh hướng tới tương lai. Song đến tận khuya Chiến vẫn bặt vô âm tín.

Tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Đầu dây bên kia Chiến lên tiếng bằng giọng khàn khàn của một kẻ say: “Mình chia tay đi, như thế cả hai sẽ cảm thấy thanh thản hơn. Anh không muốn vì anh mà tình cảm gia đình em rạn nứt, càng không muốn sau này chúng ta day dứt, khó xử... Anh đã chuyển công tác rồi! Chúc em hạnh phúc...”.

Tôi chưa kịp nói cùng Chiến những điều mà tôi cần phải nói thì anh đã cúp máy. Tôi cuống quýt gọi lại nhưng kể từ giây phút ấy số máy đó không còn liên lạc được nữa...

nguồn sưu tầm
Read more

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Em có khác gì cave?

0
(thongtin247) - Tôi đau đớn làm nhưng chỉ biết mỉm cười chua chát "Em không muốn làm một người tình đâu anh ạ!". Tôi cần một người yêu thương mình thật sự chứ không phải một người chỉ coi tôi là một món đồ chơi.

Khi đọc được bài viết "Cô là đứa con gái chẳng ra gì" tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của tác giả trong bài viết ấy.

Tôi cũng là một nhân viên kế toán và tôi cũng là "một đứa con gái không ra gì" nhưng tôi không yếu đuối như bạn. Tôi đã rời xa tất cả để làm lại cuộc đời mình mặc dù tôi rất yêu người ấy.

Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố mẹ tôi chia tay khi tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ, mẹ tôi đi bước nữa khi tôi lên 10 tuổi. Gần 20 tuổi, tôi mới biết gọi tiếng "bố". Trong tâm khảm tôi không có một chút tình cảm nào dành cho người bố của mình. Năm 19 tuổi, tôi gặp và yêu một người, đấy cũng là người đàn ông đầu tiên trong đời tôi. Tôi đã yêu người ta thật lòng và luôn mơ ước về một gia đình hạnh phúc với người ấy nhưng người ta lại phản bội lòng tin của tôi và cuối cùng, tôi đã bỏ người ấy sau gần ba năm yêu nhau. Đã hai năm trôi qua, tôi những tưởng mình không thể yêu được ai nữa nhưng trời xui đất khiến thế nào đã để cho tôi gặp anh, người đàn ông đã khiến trái tim tôi tan nát.

Tôi chưa từng tin có tình yêu sét đánh hay yêu từ những lần gặp đầu tiên, vậy mà tôi đã yêu người ấy như thế đấy. Tôi yêu anh chân thành nhưng đã quá vội vã, tôi đến với anh khi tôi đã không còn là một cô gái trong trắng. Và tình yêu của chúng tôi chỉ tồn tại được 75 ngày. Không phải tình yêu của chúng tôi, mà là tình yêu của tôi dành cho người ấy được 75 ngày. 75 ngày người ấy im lặng ra đi và không nói với tôi một lời. Người ấy ra đi không nói cho tôi biết vì sao, vì người ta không yêu tôi hay vì tôi không còn là một cô gái trong trắng? Người ấy khiến cho tôi sống trong nỗi dày vò, đau đớn tự trách bản thân mình đã vội vàng cho đi quá nhiều để rồi giờ đây ân hận, xót xa... Tôi đã rất đau khổ, tôi chưa từng yêu ai nhiều đến như vậy và cũng chưa từng đau đớn đến vậy ngay cả khi phải xa người yêu đầu tiên của tôi.

Tôi sống trong nỗi dày vò, ân hận, nhưng tôi không đủ can đảm để liên lạc với người ấy, không đủ can đảm để hỏi người ấy vì sao lại bỏ rơi tôi mà không nói một lời.

Tôi và người ấy cách nhau chỉ hai cây số nhưng một tuần chúng tôi chỉ gặp nhau có vài lần và chưa đầy hai tiếng đồng hồ ở bên nhau. 75 ngày yêu người ấy chỉ mình tôi cô đơn với nỗi nhớ và những dằn vặt vì yêu thương. 75 ngày tôi ước có 75 buổi tối bên cạnh người ấy, 75 ngày tôi ước có 75 tin nhắn yêu thương người ấy gửi cho tôi hay chỉ đơn thuần có một lời nói rằng "Anh yêu em" hay "Anh nhớ em rất nhiều"… Nhưng tôi chưa bao giờ nhận được những điều yêu thương giản đơn ấy. Tôi hiểu anh không yêu tôi, anh chỉ đến với tôi để lấp khoảng trống trong trái tim mình, để giải tỏa nỗi khao khát thân xác mà thôi.

Tôi đã cố gắng xóa đi hình ảnh của người ấy trong trí nhớ của mình nhưng dường như tôi chẳng thể quên anh... Tôi đã cố gắng để cái cảm giác bị người ấy coi thường trôi đi theo thời gian. Tuy mọi điều chẳng được như ý muốn nhưng tôi đã đủ bình tĩnh để đi tiếp con đường của mình.


Tôi cần một người yêu thương mình thật sự chứ không phải một người chỉ coi tôi là một món đồ chơi.

Rồi một ngày cuối tuần, bỗng nhiên người ấy liên lạc với tôi và có ai biết được, người ta chủ động liên lạc với tôi cũng chỉ vì muốn kéo tôi vào nhà nghỉ. Tôi cũng muốn gặp anh để hỏi anh rằng "Tại sao anh bỏ rơi em mà không nói một lời nào?"... Và tôi đã gặp anh, chúng tôi lang thang cả buổi sáng ở quán café, đã tâm sự với nhau rất nhiều điều trong cuộc sống... Và anh đã trả lời khi tôi hỏi lý do vì sao anh rời xa tôi "Nếu em sống cùng bố mẹ em, nếu anh bỏ qua tất cả sự nghiệp, tương lai anh sẽ lấy em làm vợ". Tôi đã sững sờ trước câu nói đó. Phải, vì anh là một người công an, anh không thể gắn bó với một người có tiền sử gia đình không tốt, điều đó sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ, sự nghiệp của anh. Anh đâu biết được tôi đau đớn và khổ sở như thế nào? Bao nhiêu năm sống trong sự thiếu thốn tình cảm thương yêu của một gia đình, nhưng chưa bao giờ tôi oán trách bố mẹ mình vì sao để tôi phải sống cuộc sống cô độc như thế này? Thế mà giờ đây, tôi không biết oán trách bố mẹ đã bỏ mặc tôi hay oán trách bản thân mình sinh ra không có được niềm hạnh phúc trọn vẹn? Chẳng nhẽ, không có bố mẹ, không có gia đình là sẽ không có được hạnh phúc thật sự ư? Sao cuộc đời này lại chua chát như vậy chứ?

Tôi đã hỏi anh "Vì sao anh đã biết hoàn cảnh gia đình em như vậy ngay từ đầu, đã biết không thể đến với em... thì tại sao anh vẫn gần gũi, vẫn gieo cho em niềm hi vọng?". Anh im lặng... mãi sau chỉ nói một câu: "Xin lỗi, tất cả là tại anh". Tôi không thể trách người ta bởi vì, tất cả là lỗi là do tôi, do tôi lầm tưởng người ta yêu tôi, do tôi không biết thân phận "Đũa mốc mà chòi mâm son" nên giờ đây, tôi phải đau khổ và dằn vặt bản thân mình như thế này!

Khi yêu khó có thể tránh những nỗi đam mê thể xác, tôi cũng khao khát được ở trong vòng tay anh, muốn tựa vào bờ vai anh mỗi khi cô đơn, buồn tủi... nhưng anh đã đẩy tôi ra xa cuộc đời anh. Và giờ đây, khi anh muốn giải quyết nhu cầu của mình thì anh lại tìm đến tôi, lại vô tình chà đạp lên thân xác của tôi thế sao anh? Tôi hỏi anh "Em có giống một cô cave rẻ tiền không anh? Lúc người ta cần thì tìm đến, lúc người ta không cần thì sẵn sàng bị bỏ rơi"...

Thật cay đắng khi phải nói ra những lời như vậy với người đàn ông mình yêu thương. Trong mắt anh, tôi đã chắng ra gì, lẽ nào tôi lại đánh mất mình thêm một lần nữa? Tôi đau đớn làm nhưng chỉ biết mỉm cười chua chát "Em không muốn làm một người tình đâu anh ạ!". Tôi cần một người yêu thương mình thật sự chứ không phải một người chỉ coi tôi là một món đồ chơi. Dù tôi rất yêu anh nhưng tôi sẽ không để anh coi thường tôi, coi thường gia đình tôi thêm một lần nữa... Anh cần một người có một tiền sử gia đình hoàn hảo, có tiền tài địa vị để anh tiến thân chứ đâu có cần một cô gái có hoàn cảnh khổ cực, côi cút như tôi?

Tôi và anh chia tay nhau... khi bị anh dụ dỗ, tôi đã cương quyết không vào nhà nghỉ cùng anh. Tôi về đến nhà mà trái tim vẫn đau thắt, muốn khóc mà chắng thể khóc thành tiếng... Tin nhắn anh gửi cho tôi "…Biết đâu được, rồi một ngày em sẽ làm vợ anh thì sao?" Có ngày đó sao anh? Có cái ngày em sẽ làm vợ anh sao? Em vẫn yêu anh thật lòng, vẫn khao khát cái cảm giác ấm áp khi được trong vòng tay của anh nhưng em sẽ không bao giờ làm vợ của anh đâu. Vì anh đã làm trái tim em tan nát, vì anh đã từng bỏ rơi em và giờ đây, anh cũng đâu có yêu em... Sau ngày chúng mình gặp nhau ấy anh vẫn im lặng ra đi đấy thôi.

Em yêu anh, vẫn khao khát được bên anh, được trong vòng tay ấm áp của anh, nhưng em vẫn có đủ bản lĩnh để rời xa anh, đủ sức mạnh để đứng lên sau những tổn thương anh mang lại cho em. Và em sẽ không để anh làm tổn thương em thêm một lần nữa...


Anh có nhớ câu thơ cuối em đọc cho anh không?

"Em cứ nghĩ em như hoa cỏ may

Anh là gió lay hồn em thoáng chốc

Bỗng bất chợt, một sáng choàng tỉnh giấc

Mới biết rằng cơn gió chỉ vu vơ.

Em giận hờn ghét lây hoa cỏ may

Em vò nát ném tung vào vô vọng

Bỗng nghĩ lại thấy mình thật ngốc

Gió đã đi đâu dễ sẽ quay về…"

nguồn sưu tầm
Read more
 
Copyright 2011 Taynguyennews.net. Designed by Cute Templates Blogger.
Thanks to: Link 1, Link 2, Link 3.