
Mãi nhớ về ngày đầu tiên đặt chân vào trường cấp 3, cảm giác lạ lẫm và hụt hẫng. Nó nhìn xung quanh cố gắng tìm lấy một ai đó thân quen để cùng đi cạnh như những bạn cùng trang lứa. Nhìn mãi và cuối cùng nó thấy nên đi một mình thôi vì chẳng khuôn mặt nào là thân quen đối với nó trong ngôi trường mới này cả. Và ngày đầu tiên của năm học đó, nó một mình ....
Đã gần một tháng làm quen với tất cả những thay đổi, nhưng trong lòng nó vẫn có một khoảng trống vô hình không thể lấp. Nó nhìn mọi người cười nói vui vẻ với nhau và nó ước gì mình cũng có thể làm được như thế, nhưng nỗi đau về một tình bạn tan vỡ khiến trái tim nó khoá chặt đôi bàn chân của nó. Nó không thể bước tiếp đi, nó chỉ biết ngồi đó và lặng lẽ. Và ngày đầu tiên trong cuộc đời nó, nó khao khát một ai đó biết rằng nó đang buồn ....
Thời gian cứ như thế trôi qua, một cách thờ ơ như những áng mây thả mình theo những cơn giớ chiều vô cảm. Kì thi học kì I cũng đến, nó trốn vào những trang sách cùng nhưng tiếng cười giòn tan với lũ bạn nghiịch ngợm. Nó đã bắt đầu biết hoà nhập hơn, vui vẻ hơn. Có lẽ là K.. làm nó trở nên như thế vì mỗi lần có chuyện gì buồn, người nó tìm đến chia sẻ và người luôn lắng nghe nó chính là cậu ấy. Là K... Một cách ngẫu nhiên, nó và cậu ấy trở thành đôi bạn thân. Và lúc đó nó biết nó rung động, không phải một cách khác thường, mà là sự rung cảm giữa những trái tim biết sẻ chia cho nhau. Và lần đó, không phải là lần đầu tiên, nó biết vòng tay bè bạn ấm áp đến nhường nào. Và nó thấy vui. Đó là lần đầu tiên nó biết rung động, cái rung động ấm áp của tình bạn ....
Gió cũng đã len lõi qua những kẽ lá, khẽ rung rinh bao nhiêu mầm non xanh biết. Chẳng biết gió đến từ khi nào. Gió làm lay động lá cây, lay động những làn mây xanh biếc, lay động những chiếc lá vàng trên sân trường nắng ấm, lay động cả trái tim của nó, một cách nhẹ nhàng. Gió cuốn theo dòng chảy thời gian và nó sắp bước vào kì thi cuối năm. Cảm giác mệt mỏi. Nhưng mỗi lần gió lướt nhẹ qua không gian, qua tóc của nó và xung quanh nó, một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp lại tràn về. Nó đã biết ước. Nó ước mình là lá đễ lá và gió luôn được kề cận bên nhau.Và, ... một cách tự nhiên, nó biết rung động trước gió ...
Mùa của gió và những rung động ngọt ngào ...
peHau112
Đã gần một tháng làm quen với tất cả những thay đổi, nhưng trong lòng nó vẫn có một khoảng trống vô hình không thể lấp. Nó nhìn mọi người cười nói vui vẻ với nhau và nó ước gì mình cũng có thể làm được như thế, nhưng nỗi đau về một tình bạn tan vỡ khiến trái tim nó khoá chặt đôi bàn chân của nó. Nó không thể bước tiếp đi, nó chỉ biết ngồi đó và lặng lẽ. Và ngày đầu tiên trong cuộc đời nó, nó khao khát một ai đó biết rằng nó đang buồn ....
Thời gian cứ như thế trôi qua, một cách thờ ơ như những áng mây thả mình theo những cơn giớ chiều vô cảm. Kì thi học kì I cũng đến, nó trốn vào những trang sách cùng nhưng tiếng cười giòn tan với lũ bạn nghiịch ngợm. Nó đã bắt đầu biết hoà nhập hơn, vui vẻ hơn. Có lẽ là K.. làm nó trở nên như thế vì mỗi lần có chuyện gì buồn, người nó tìm đến chia sẻ và người luôn lắng nghe nó chính là cậu ấy. Là K... Một cách ngẫu nhiên, nó và cậu ấy trở thành đôi bạn thân. Và lúc đó nó biết nó rung động, không phải một cách khác thường, mà là sự rung cảm giữa những trái tim biết sẻ chia cho nhau. Và lần đó, không phải là lần đầu tiên, nó biết vòng tay bè bạn ấm áp đến nhường nào. Và nó thấy vui. Đó là lần đầu tiên nó biết rung động, cái rung động ấm áp của tình bạn ....
Gió cũng đã len lõi qua những kẽ lá, khẽ rung rinh bao nhiêu mầm non xanh biết. Chẳng biết gió đến từ khi nào. Gió làm lay động lá cây, lay động những làn mây xanh biếc, lay động những chiếc lá vàng trên sân trường nắng ấm, lay động cả trái tim của nó, một cách nhẹ nhàng. Gió cuốn theo dòng chảy thời gian và nó sắp bước vào kì thi cuối năm. Cảm giác mệt mỏi. Nhưng mỗi lần gió lướt nhẹ qua không gian, qua tóc của nó và xung quanh nó, một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp lại tràn về. Nó đã biết ước. Nó ước mình là lá đễ lá và gió luôn được kề cận bên nhau.Và, ... một cách tự nhiên, nó biết rung động trước gió ...
Mùa của gió và những rung động ngọt ngào ...
peHau112
0 nhận xét:
Đăng nhận xét